Dưới cái nắng gay gắt của xứ Nẫu, hình ảnh người phụ nữ cặm cụi trên những cánh đồng rộng lớn tạo nên một vẻ đẹp mỹ miều nên thơ. Vẻ đẹp đó không chỉ nằm ở nét đẹp lao động, sự tần tảo, chịu khó của người phụ nữ, mà còn cả những nụ cười chất phác, ôm trọn ước mơ và hoài bão cho con cháu.
Cánh đồng đất cát rộng lớn ở Cát Tiến, huyện Phù Cát, Bình Đình, lúc 13h chiều là hình dáng những người phụ nữ che ô gieo hạt giống đậu phộng. Nắng nóng gay gắt tháng 6 đủ để hong khô mọi thứ. Nhưng những người phụ nữ tuổi trung niên vẫn cặm cụi đặt từng hạt giống xuống từng luống đất, với hy vọng một mùa đậu phộng bội thu.
Họ đi làm từ sáng sớm đến chiều muộn, mệt quá thì vào tá túc nơi râm mát rồi tiếp tục gieo hạt. Nắng nóng như đổ lửa khi mặt trời càng lên đỉnh, nhưng với người dân nơi đây họ cũng quen dần, chỉ biết nhanh tay cho kịp vụ mùa. Thỉnh thoảng lại có làn gió biển thổi vào xoa dịu đi phần nào những giọt mồ hôi lăn dài trên gò má, nhưng vẫn không thể xóa nhòa sự vất vả in hằn trên những khuôn mặt của người nông dân.

Để giảm bớt đi những tia nắng chói chang, người dân nơi đây đã dùng những cây dù để che các hướng nắng trong quá trình ngồi gieo hạt. Những chiếc ô đủ sắc màu, dưới ánh nắng mặt trời chói rọi lên những cánh đồng đất cát nâu thẫm, tạo nên một cảnh đẹp mỹ miều. Xa xa là biển xanh bao la, tiếng sóng vỗ thổi những làn gió phảng phất hơi mặn. Hòa quyện cùng với sức lao động, sự hy sinh của những người phụ nữ nơi đây, đã vẽ lên một bức tranh tuyệt đẹp cho xứ Nẫu.
Sở hữu nước da nâu, pha lẫn những chấm tàn nhang và điểm vài nếp nhăn trên gương mặt, Cô Nguyễn Thị Thơ (43 tuổi) chia sẻ: “Trồng đậu phộng may rủi,i vất vả. Để hạt nảy mầm cũng phải trải qua nhiều công đoạn tỉ mỉ. Chưa kể gieo trồng, tưới tắm, bón phân, phòng chống sâu bệnh,… Phải rất chăm bẵm thì củ mới nhiều và chắc củ. Nếu mưa thuận gió hòa thì còn có đậu phộng để thu hoạch. Còn nếu mưa nhiều hạt gieo xuống cũng sẽ bị thối và phải gieo lại từ đầu. Quá trình sinh trưởng cũng phải cậy nhờ hết vào thời tiết”.
Dẫu vậy, việc canh tác đậu phộng cũng đã thúc đẩy kinh tế nơi đây phát triển hơn. Đậu phộng cũng là nguồn thu nhập chính của nhiều hộ dân tại huyện Phù Cát. Song nỗi lo của người dân không chỉ phụ thuộc vào thời tiết mà còn cả nỗi lo rớt giá. Lấp ló dưới chiếc ô, tay vẫn mau lẹ, cô Lê Thị Hồng (50 tuổi) nói lớn: “Nghề trồng đậu phụng có những lúc đang phấn khởi vì bội thu lại nhận ngay tin buồn vì rớt giá. Đậu phộng thường được thu mua để chế biến thực phẩm và làm dầu. Chúng tôi chỉ mong được mùa, được giá, để trang trải kinh tế gia đình, cũng như cho con cái được ăn học đến nơi đến chốn”.
Mặc cho thời tiết khắc nghiệt, hình ảnh người phụ nữ hàng ngày “bán mặt cho đất, bán lưng cho trơi” vẫn không ngơi tay. Với hy vọng giúp gia đình có kinh tế khá giả hơn, con cái được học hành và thành công. Điều mong mỏi lớn nhất của họ là tương lai của những đứa con sẽ không còn vất vả như bố mẹ. Vì thế, đậu phộng đã nuôi bao thế hệ khôn lớn, trưởng thành nơi Phù Cát.

Cây đậu phộng là loại cây trồng mang lại diện mạo mới cho vùng đất trước đây được mệnh danh là “xứ sở chó ăn đá, gà ăn muối”, giờ thành những cánh đồng đậu phộng mênh mông. Giống như sóng biển ngày đêm vẫn vỗ, người nông dân xứ Nẫu cũng không ngừng vươn lên. Sắc màu của bức tranh nơi đây, tô điểm cho đức tính người phụ nữ Việt hàng nghìn năm được giữ gìn.
Xem thêm tại cuốn The Elegant Code of Motherhood


