Cụm từ “làm dâu hào môn” thời gian gần đây được mọi người nhắc khá nhiều. Nhưng có lẽ trong sâu thẳm một người phụ nữ ai cũng muốn cho mình có một cuộc sống giàu sang sau khi lấy chồng. Song đừng nghĩ hào môn là sung sướng, đôi khi tôi chỉ ước gia đình chồng bình thường như bao gia đình khác ngoài kia.
Từ nhỏ tôi đã có gương mặt khả ái, lớn lên lại cao ráo, nhiều người khuyên nên đi thi hoa hậu để có cuộc sống tốt đẹp hơn sau này. Nhưng tôi lại không thích cuộc sống trong ánh hào quang. Bởi từ trước đến giờ bố mẹ đã luôn cho tôi một cuộc sống đủ đầy. Tuy không phải “tiêu thư đài các” con nhà bề thế, nhưng cũng là cành vàng lá ngọc của bố mẹ tôi.
Lên cấp 3 tôi học tại một ngôi trường bình thường ở Hà Nội, nhưng cũng được nhiều bạn nam trong trường để ý tán tỉnh vì sắc vóc cao ráo, nước da nõn nà. Tôi cũng chỉ tập trung để thi đỗ vào Đại học, mà phớt lờ mọi tin nhắn làm quen. Lên Đại học tôi mới biết yêu và cũng có vài mối tình gà bông tuổi sinh viên. Rồi duyên phận đẩy đưa, tôi gặp chồng tôi khi bước sang kỳ học đầu của năm cuối Đại học. Hồi đó anh vừa mới du học thạc sỹ ở Anh về, được mai mối lòng vòng rồi chúng tôi gặp nhau ở một quán cafe. Cuộc hẹn cũng chỉ nói dăm ba câu về chuyện học hành của cả hai. Anh to con và khá điển trai, bố lại chủ tịch một tập đoàn lớn tại Việt Nam.
Sau cuộc hẹn đầu, anh bắt đầu cưa cẩm, tán tỉnh tôi bằng những tin nhắn sến súa mỗi ngày, tan làm anh thường đón tôi đi ăn, xem phim. Những chuỗi ngày sau khi nhận lời yêu đương, anh thường đến đón tôi đi học rồi mới đi làm. Tình yêu chúng tôi cũng nhẹ nhàng, anh quan tâm tôi mỗi ngày, kể cả việc học, việc tôi làm luận văn tốt nghiệp anh cũng cẩn thận hỏi han, căn dặn tỉ mỉ. Sau khi tôi tốt nghiệp, gia đình anh cũng giục cưới vì anh cũng đã hơn 30, rồi một cái đám rình rang diễn ra vào giữa tháng 6 trời nóng như đổ lửa.
Hồi đó, đám cưới được tổ chức trong một khách sạn 5 sao ở Hà Nội, quan khách hơn 1000 người, phía nhà gái anh em họ hàng cũng chỉ là những người buôn bán nhỏ lẻ là chính. Còn khách khứa của nhà chồng toàn các quan chức, giới thượng lưu, ngôi sao gạo cội ở Hà Thành tham dự. Đám cưới của tôi diễn ra khiến lũ bạn trầm trồ, bố mẹ nở mặt nở mày, anh em họ hàng cũng được thơm lây.
Ngày đầu về nhà chồng, ngó trước ngó sau trong biệt thự rộng thênh thang có hai người giúp việc, bố anh và anh đều có tài xế riêng. Một loạt siêu xe được để dưới hầm, nhưng từ trước tới nay anh chỉ đón tôi bằng chiếc xe Mercedes GLC 300 cũ bố anh để lại. Nhà có mỗi mình anh nên anh bảo rằng, cứ ngoan đi rồi toàn bộ siêu xe đó bố mẹ cho vợ chồng mình hết.
Mặc dù nhà anh ở khắp Hà Nội, nhưng vì bố mẹ có mình anh là con trai nên sau khi cưới chúng tôi vẫn sống chung với bố mẹ chồng. Mẹ chồng tôi cũng trạc ngoài tuổi 50 nhưng bà nhìn trẻ hơn tuổi, chắc có lẽ vì bà biết cách chăm chút cho ngoại hình của mình. Và cuộc sống của dâu hào môn bắt đầu…
Khi về nhà chồng, tôi cũng xin anh đi làm cùng, một vị trí bé ở công ty anh cũng được. Nhưng anh bảo e cứ ở nhà đã, việc đi làm tính sau. Mẹ chồng cũng khuyên thêm nên ở nhà bếp núc, vun vén làm điểm tựa cho gia đình. Sau một tháng về nhà chồng, mẹ chồng bắt đầu thao túng tâm lý tôi đủ đường, nào là dậy sớm cùng các cô giúp việc chuẩn bị đồ ăn sáng, là lượt quần áo cho chồng, cùng các cô giúp việc đi chợ, nấu cơm… Thực sự với một người thích được ra ngoài như tôi thì việc bếp núc hàng ngày khiến tôi cảm thấy bức bối.
Một hôm tôi cũng xin phép mẹ chồng cho ra ngoài ăn trưa cùng với lũ bạn Đại học vì từ đợt cưới chồng cũng chưa gặp lại mấy đứa bạn thân. Mặc dù mẹ chồng cứ bảo con đi đi, nhưng cứ một lúc lại gọi con sắp về chưa, nay mẹ định làm cái này làm cái kia. Sự thực nó cũng không thoải mái, đi cùng các bạn mà không vui đành bỏ về trước.
Một hôm khác tôi cùng chồng ra ngoài ăn tối, tiện đường bảo chồng vào xem mấy bộ váy, tiện chồng cũng mua tặng cho một chiếc túi hàng hiệu với giá hơn 200 triệu đồng. Hớn hở về tới nhà cũng khoe với mẹ chồng, mẹ cũng gật gật ừ ừ rồi vào phòng. Hôm sau mẹ kéo chồng vào phòng bảo “Con phải biết chi tiêu, tiết kiệm, chứ tập thói mua đồ cho vợ quen dần thì hoang lắm con”. Lúc đó tôi đi qua phòng mẹ vô tình nghe vậy, tôi cũng buồn.
Sau hai tháng cưới tôi cấn bầu, mẹ chồng cũng chăm chút vì tôi bầu con trai, cháu đích tôn của ông bà. Sau khi sinh xong, mọi sự tập trung của bố mẹ chồng đổ dồn hết về cháu trai của ông bà. Bố mẹ cũng thuê hẳn một bảo mẫu chăm con tôi mỗi ngày từ việc ăn ngủ đến mát xa chăm bẵm. Tôi dường như không phải lo gì cho thằng bé, nhưng nhiều lúc sau sinh dáng vóc cũng bị phá, tôi mập lên trông thấy cũng khiến tôi cảm thấy buồn. Hồi đó, chồng lại dính dự án mới của tập đoàn nên cứ bay đi công tác liên tục. Đôi lúc cũng cảm thấy tủi thân, muốn đưa con về nhà bố mẹ đẻ mấy hôm nhưng mẹ chồng nhất quyết không cho vì sợ cháu bà gặp phải những “vía xấu” bên ngoài rồi quấy khóc.
Mẹ chồng lại dặn dò thêm, có con cái rồi con phải học cách chi tiêu, tằn tiện, không được nghĩ chồng có tiền là phung phí mua sắm. Mẹ cũng kể thêm, ngày cưới bố về mẹ cũng quán xuyến việc nhà, chỉ có đi cùng bố mẹ mới trưng diện, còn bình thường mẹ không dám chi tiêu gì cho bản thân. Nhưng thực tế, từ khi về nhà chồng chỉ có lần đó tôi đi mua sắm và bị mẹ “dí”, nên từ đó tôi cũng không tiêu gì cho bản thân nữa. Chồng thì cứ dặn, hãy ngoan ngoãn nghe lời mẹ để được mẹ thương, cần gì em cứ bảo mẹ đưa tiền cho em. Nhưng quả thực cuộc sống như thế này rất gò bó với tôi.
Biết tính mẹ chồng, tôi cũng không xin tiền chồng bao giờ, cũng không quản lương của chồng, vì mẹ chồng bảo “Con không thiếu gì cả, thiếu thì bảo mẹ, lương của chồng con cứ để đó đừng động vào, sau này còn đẩy cổ phần vào tập đoàn để lên dần chức phó chủ tịch rồi tiếp quản cơ ngơi của bố”. Nhiều lúc cũng muốn hỏi chồng lương anh bao nhiêu? Nhưng nghĩ lại lời mẹ chồng đã dặn nên lại thôi.
Và thế rồi con tôi cũng lên 1 tuổi, con bắt đầu đến trường. Cảm thấy cứ ở nhà lủi thủi, tôi bảo chồng, nếu anh không cho em lên công ty cùng, em sẽ xin vào một công ty nào đó để đi làm. Chồng cũng gật gù, thế là tôi xin làm hành chính cho một công ty gần nhà. Ngày đi làm đầu tiên về tới nhà, cứ thấy mẹ chồng hậm hực, hỏi mẹ cũng không trả lời.
Tối đó tôi mới vào phòng mẹ, lúc đó mẹ mới nói chuyện lại với tôi. Mẹ bảo con cần tiền để làm gì? Sao phải đi làm, con chỉ cần ở nhà thiếu gì cứ bảo mẹ. Nhưng làm sao tôi có thể ở nhà, làm sao tôi ngửa tay xin tiền mẹ? hơn 2 năm ở nhà chồng, tôi như một chiếc bình hoa di động, tiệc tùng công ty chồng thì xúng xính váy vóc tham dự. Lễ tết, cuộc hẹn đối tác công ty chồng tôi mới được ăn diện ra ngoài. Đôi khi cần tiêu một khoản tiền cũng phải lựa lời, nghĩ dăm bảy hôm mới dám nói với mẹ chồng.
Thế là bao nhiêu sự ấm ức tôi nói ra hết với mẹ chồng. Tôi vừa nói vừa khóc: “Con không phải là bình hoa di động, ngoài cuộc sống của gia đình chồng, con còn có cuộc sống riêng, con cũng có bố mẹ đẻ, có bạn bè thân, con cũng được học hành, cũng muốn được đi ra ngoài, muốn tự mưa cái này cái kia mà con đâu có tiền? mặc dù mang mác vợ của một doanh nhân tiếng tăm mà đến gói xôi con cũng phải lấy tiền từ mẹ…” bao nhiêu tủi hờn tôi nói ra cho bằng hết.
Khóc một lúc, dù biết mẹ chồng sẽ giận lắm nhưng tôi cứ nói thêm: “Con sinh ra trong một gia đình không giàu có như bố mẹ, nhưng con cũng được giáo dục bởi bố mẹ con, con cũng biết chi tiêu, biết tiết kiệm, nhưng từ chồng đến bố mẹ cứ sợ con hoang phí. Rồi dần dà con đâu có tiếng nói trong gia đình, cứ phải gọi dạ bảo vâng. Như này con không chịu nỗi ạ”. Mẹ chồng thấy tôi căng thẳng cũng khuyên thôi con về phòng tắm rửa đi, mai mẹ nói chuyện lại với con.
Tối đó chồng đi làm về, cũng không biết nghe mẹ chồng nói gì vào tới phòng bắt đầu to tiếng với tôi, anh bảo tôi là không vâng lời, không biết điều, cứ kiểu sống đó chỉ có khổ, thiệt thân. Đang buồn bực, chồng lại đổ thêm dầu vào lửa, bao uất hận tôi cầm tay chồng cắn một cái đau điếng. Chồng tôi đẩy ra, khiến tôi văng xa ngã xuống, thế là tôi òa khóc, khóc to, bố mẹ chồng, các cô giúp việc trong nhà cũng chạy vào. Chồng tôi tỏ ra ngại ngùng, đành ôm tôi dỗ dành. Mẹ chồng thì quát “Con đánh vợ à? Đánh vợ là không được, nát nhà con ơi”. Còn chồng tôi cứ bảo mẹ ra ngoài đi, đánh đâu, vợ con ngã thôi.
Sau vụ đó, chồng tôi mới tâm sự nói chuyện, tôi cũng dãi bày hết muộn phiền. Vì trong sâu thẳm, tôi biết bố mẹ chồng cũng thương con cái, nhưng thế hệ genZ như tôi khác hẳn thế hệ của bố mẹ ngày xưa nên việc nhẫn nhịn, chịu đựng với tôi dường như không thể. Hôm sau, không thấy chồng và mẹ chồng về ăn tối, tôi có hỏi anh thì anh bảo có hẹn riêng mẹ để nói chuyện. Tôi cũng không biết anh và mẹ đã nói gì, nhưng chồng đã đưa thẻ cho tôi và hứa sẽ cho tôi lên công ty làm khi con tròn 2 tuổi. Còn mẹ chồng thì cũng ít can thiệp vào cuộc sống của tôi hơn, nhưng thỉnh thoảng về muộn mẹ vẫn gọi í ới bảo con quấy đòi mẹ.
Tôi biết, cuộc sống làm dâu hào môn không dễ. Nhưng đừng đánh mất bản thân mình, đừng chỉ là bình hoa di động gọi dạ bảo vâng. Tôi đã chọn cách sống chia sẻ, đặt vị trí mình lên cao, bởi phụ nữ sinh ra không phải là để bị điều khiển. Mẹ chồng đã áp đặt cuộc sống trước đây của mẹ lên tôi. Những khó khăn, những gì mẹ trải qua mẹ lại muốn con dâu mẹ cũng phải gánh chịu. Mẹ quanh quẩn vun vén cho gia đình quá nhiều, tằn tiện quá nhiều, đến khi ngoảnh lại mẹ không có người bạn nào ngoài gia đình. Ở tuổi này, mẹ cần được hưởng thụ, đi đây đi đó, nhưng mẹ vẫn ở đó, sau bóng lưng người chồng, rồi đến con trai của mình vì chỉ sợ họ thiếu mất mình sẽ không sống được.


